
Lạc trong im lặng: hành trình đi sâu vào Sahara – Loan tour golf
Tôi đã từng nghĩ mình hiểu Sahara. Trong những câu chuyện, nó hiện lên như một bức tranh đầy màu sắc: đụn cát vàng óng trải dài bất tận, lạc đà đi thành hàng dưới trời nắng cháy, những đêm trại rực lửa cùng tiếng nhạc của người du mục. Nhưng khi thật sự đặt chân sâu vào lòng sa mạc, tôi mới nhận ra những hình dung ấy chỉ là một lớp vỏ mỏng.
Mục lục
Toggle
(Ảnh: Loan Tour Golf)
Hành trình dài chạm đến Sahara
Tôi vẫn nhớ như in hôm ấy, khi chiếc xe rời Marrakech và lao đi trên con đường dài bất tận dẫn về phía đông nam.
Tôi cùng một vài du khách cùng chuyến xe đã rong ruổi gần một ngày trời trên con đường ngoằn ngoèo xuyên dãy Atlas. Dọc đường đi là những bức tranh thiên nhiên đủ để trình diễn khá đầy đủ vẻ đẹp của Morocco khiến tôi khó mà có thể ngủ gật trên xe. Từ thành phố rồi đến những thung lũng khô cằn trải dài, gió bụi bám lên cửa kính, thỉnh thoảng xuất hiện một ốc đảo xanh như một nét chấm hiếm hoi trên nền đất đỏ. Tôi ngồi bên cửa kính, nhìn bóng núi lùi lại phía sau và cảm giác mình đang dần rời xa thế giới quen thuộc. Khi ấy, tôi biết mình đang tiến gần Sahara.
Đến Merzouga – cổng ngõ sa mạc Sahara, tôi đổi sang xe jeep để vào lều trại. Ở đó, những chú lạc đà đã sẵn sàng, ngoan ngoãn quỳ gối chờ du khách. Tôi leo lên lưng lạc đà, bám chắc vào yên khi nó từ từ nhấc mình lên cao, cảm giác bồng bềnh như đang cưỡi trên sóng. Một đoàn dài người cưỡi lạc đà , thong dong nối đuôi nhau như những hạt cườm rơi trên tấm lụa vàng khổng lồ.

Hành trang xuất phát (Ảnh: Loan Tour Golf)
Sau gần một giờ, chúng tôi đến điểm dừng – nơi hầu hết các đoàn sẽ nghỉ ngơi, chụp hình rồi quay về. Ở đó, sa mạc vẫn đẹp, vẫn hùng vĩ, nhưng tôi có cảm giác nó chưa phải là tận cùng. Tôi không muốn dừng lại.

Tôi đã đến với Sahara, cưỡi trên lưng lạc đã và băng qua những đụn cát quen thuộc như bao người (Ảnh: Loan Tour Golf)
Đi sâu hơn – nơi không còn dấu chân người
Tôi gửi lại lạc đà ở điểm dừng chân, xin phép đi sâu hơn. Tôi muốn biết, phía sau những đụn cát quen thuộc ấy còn điều gì khác. Và thế là, theo sự chỉ dẫn của người dẫn đường, tôi bước tiếp, lún từng bước vào cát để đi vào lòng giữa lòng Sahara.

Bóng lưng của anh camel guide – người đã rất nhiệt tình hướng dẫn tôi trong chặng hành trình tiến vào lòng Sahara (Ảnh: Loan Tour Golf)
Thêm 30 phút đi bộ, vượt qua những triền cát cao hơn, những khoảng trống rộng hơn, và rồi tôi thấy Sahara thật sự mở ra. Ở đây, không còn bóng người, không có bóng cây, không loài vật nào chạy quanh và cũng không còn những đoàn lạc đà nối đuôi nhau. Chỉ có tôi và biển cát vô tận. Tôi đứng lặng. Không có khung cảnh nào để giới hạn tầm mắt, trải dài ngút ngàn chỉ thấy một màu vàng cháy của cát. Không có âm thanh nào ngoài chính nhịp thở của mình. Trước không gian mênh mông ấy, tôi bỗng thấy mình bé nhỏ đến mức… như thể mình cũng chỉ là một hạt cát.

Từ đây, băng qua vài đụn cát trước mặt nữa sẽ đến đụn cát cao nhất (Ảnh: Loan Tour Golf)

Sahara thực sự mở ra trước mắt tôi là sự vô tận của màu cát cháy (Ảnh: Loan Tour Golf)

Giữa sa mạc mênh mông, không một bóng cây ngọn cỏ, tôi nhỏ bé tưởng chừng như một hạt cát (Ảnh: Loan Tour Golf)
Cơn bão cát bất ngờ
Nhưng Sahara không chỉ là vẻ đẹp yên bình.
Bất chợt, một cơn bão cát nhỏ nổi lên. Cơn gió nhẹ, nhưng thổi tung hàng ngàn hạt cát dưới chân, bay mù mịt. Chỉ trong vài giây, tôi chẳng còn nhìn rõ gì ngoài một màn vàng cam đục ngầu. Cát len vào tóc, vào mắt, vào miệng, thậm chí tôi nghe cả tiếng nó lạo xạo trong tai. Tôi lấy khăn quấn vội quanh đầu, cúi sát xuống cát, nhích tiếp từng bước chân nhỏ. Và giữa khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ hơn sự nhỏ bé đến mức vô hình của mình, như thể chính mình chỉ là một hạt bụi đang chật vật giữa biển cát vô tận.
Cơn bão không kéo dài lâu, nhưng nó đủ để khiến tôi bừng tỉnh. Nó nhắc tôi rằng, Sahara không dịu dàng. Nó là một vùng đất vừa đẹp vừa khắc nghiệt, vừa quyến rũ, lại vừa thử thách. Người Berber nói, “Sa mạc không thuộc về ai cả. Nó chỉ cho phép chúng ta ghé thăm.” Và tôi hiểu điều đó bằng chính hơi thở nặng nề của mình trong cơn bão cát.

Sau cơn bão cát, Sahara lại trở về vẻ im lặng, như chưa từng có gì xảy ra (Ảnh: Loan Tour Golf)
Im lặng sâu đến mức nghe được tiếng lòng
Khi gió lặng, tôi trèo lên một đụn cát cao nhất và ngồi xuống. Tôi ngồi ở đó hàng giờ, không làm gì cả. Chỉ nhìn. Chỉ nghe.
Sahara không giống bất kỳ nơi nào khác. Nó không chỉ rộng lớn, mà nó còn tĩnh mịch một cách sâu thẳm. Không phải sự yên tĩnh dịu dàng, mà là thứ im lặng sâu đến mức bạn có thể nghe được mọi thứ, kể cả những âm thanh vô hình nhất.
Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe rõ cả tiếng cát lăn dưới chân. Không phải tiếng lạo xạo một cách ồn ào, mà là một âm thanh cực kỳ mỏng manh, khe khẽ. Và rồi, tôi nghe thấy cả tiếng nói từ bên trong mình – một thứ âm thanh tinh khiết đến mức tôi không biết mình đã quên nó từ khi nào. Tôi nghe thấy những suy nghĩ vang vọng trong đầu, nghe được cả tiếng tim mình đập, và nghe cả tiếng “ồn” từ những câu hỏi vốn lặng im lâu nay hay những điều đã từng cố lảng tránh.

Tôi đã ngồi hàng giờ ở đó, lắng nghe sự im lặng của Sahara và lắng nghe cả tiếng lòng mình (Ảnh: Loan Tour Golf)
Không có gì để phân tâm, không có tiếng xe cộ, không có tín hiệu điện thoại, không có lịch trình. Nơi đây tĩnh lặng đến mức khiến bạn buộc phải lắng nghe như thế.
Và tôi hiểu ra rằng, không phải ngẫu nhiên mà suốt hàng ngàn năm, Sahara vẫn là nơi dừng chân của những đoàn lữ hành caravan. Họ không chỉ đi qua để buôn bán, họ đi qua để chiêm nghiệm. Người Berber bản địa vẫn hay gọi Sahara là “biển vĩ đại”, bởi có lẽ giống như đại dương, nó bao la, bất định và chứa đựng cả những bí mật mà không ai chạm tới tận cùng.
Khi ánh sáng cuối cùng chạm vào biển cát
Rồi mặt trời bắt đầu nghiêng xuống, trượt dần đến đường chân trời. Ánh sáng vàng rực rỡ dần chuyển sang cam rực, rồi hồng loang. Những đường cong mềm mại của các đụn cát trở nên ma mị dưới ánh hoàng hôn. Tôi đã từng nhìn nhiều hoàng hôn trên sân golf với những bóng cỏ đổ dài trên fairway, những vạt ánh sáng phản chiếu lên mặt hồ nhỏ. Nhưng hoàng hôn ở Sahara thì không giống bất cứ nơi nào. Nó không chỉ là đẹp. Nó… huyền hoặc. Một thứ đẹp mà tôi thực sự không biết nên dùng từ gì để diễn tả.

Thứ ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn đang dần đổ bóng xuống nền cát cháy (Ảnh: Loan Tour Golf)

Tôi quay trở về điểm dừng chân, gặp lại chú lạc đà của mình. Và rồi tôi nhận ra, không một bức hình nào, không một ngôn từ nào của tôi có thể lột tả được cái ma mị của hoàng hôn Sahara (Ảnh: Loan Tour Golf)
Và rồi, bóng tối dần tràn xuống như một tấm màn dày.
Bước chân rời Sahara
Tôi quay lại lều khi trời đã tối hẳn. Bàn chân ngập cát, khuôn mặt rám nắng, tóc xơ vì gió cát, quần áo vương đầy bụi. Thế nhưng, bên trong tôi lại thấy lòng thật nhẹ.
Khoảnh khắc mặt trời chìm hẳn, cái nóng hầm hập ban ngày biến mất đột ngột. Nhiệt độ rơi xuống nhanh đến mức tưởng như có ai vừa dội tắt lò sưởi giữa trời đông. Hơi lạnh len lỏi qua từng lớp áo, lan khắp người, khiến tôi rùng mình. Sahara ban ngày và Sahara ban đêm quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác.
Tôi khoác thêm áo, ngồi bên đống lửa trước căn lều, thỉnh thoảng trò chuyện cùng những người bạn cũng ghé thăm Sahara. Nhưng rồi tiếng nói, tiếng cười cũng dần chìm vào bóng tối. Trên cao, những ngôi sao lóe lên, dày đặc như chưa từng có bầu trời nào nhiều sao đến vậy. Và Sahara về đêm vẫn giữ một dáng vẻ tĩnh mịch, yên ắng đến mức tôi có thể nghe rõ cả tiếng trái tim mình đập.
Lúc ấy, tôi thấy mình không còn là “Loan tour golf” – người vẫn bận rộn với những kế hoạch, những lịch trình, những sân golf danh giá. Tôi chỉ là một con người nhỏ bé, đang ngồi giữa vũ trụ mênh mông, ngước nhìn lên bầu trời vô tận và chạm tay vào phần sâu lắng nhất của chính mình.
Với tôi, Sahara là bài học về sự nhỏ bé và lặng im
Người ta vẫn thường nói họ đến Sahara để chinh phục sa mạc. Nhưng khi rời đi, tôi hiểu mình không thể chinh phục được gì cả. Ngược lại, chính Sahara đã “chinh phục” tôi, bằng sự mênh mông không có điểm dừng và sự im lặng đủ sâu để soi rõ từng góc nhỏ trong tâm hồn.
Từ góc nhìn của một người làm tour golf, tôi vẫn thấy Sahara không phải là trải nghiệm dễ chịu. Nó nóng, nó khắc nghiệt, và đôi khi cuốn bạn vào những đợt gió cát không báo trước. Dẫu vậy, tôi tin rằng nó là trải nghiệm ai cũng nên có một lần trong đời. Nhất là khi bạn là một golfer yêu khám phá hay một tâm hồn đang tìm kiếm sự chữa lành, muốn lắng nghe chính mình.
Theo Loan Tour Golf
Ảnh: Loan Tour Golf
>>>Xem thêm:
Tản mạn những cung đường của tour golf Morocco
Hồi ức về Mallorca – Hành trình của Loan Tour Golf
Loan Đặng: Tiên phong đưa golfer Việt đến với trải nghiệm đẳng cấp
Loan Đặng: Từ golfer đam mê đến doanh nhân tiên phong ngành du lịch golf
Recent Posts
Lạc trong im lặng: hành trình đi sâu vào Sahara – Loan tour golf
Khám phá hành trình tour golf Úc mùa xuân
Hồi ức về Mallorca – Hành trình của Loan Tour Golf
All Categories
Tags

